Chap 2: Tin Nhắn
[Tao với mày biết nhau từ hồi vừa lên thành phố nhập học, đến nay cũng 3 năm rồi. Đừng nghĩ gợi nhiều về cái chết của tao, mày cứ an tâm học hành. Tin tao đi, mày sẽ trở thành một doanh nhân tài giỏi giống như mày đã ước mong. Ai rồi cũng sẽ ra đi thôi, không gì là mãi mãi cả.
À, mày đem đồ ăn từ quê lên thì ăn luôn phần tao nha. 20 tuổi rồi, đừng suốt ngày như trẻ con nữa.]
Hoàng bảo tôi đừng nghĩ ngợi nhiều về cái chết của nó, tức là nó đã biết trước về cái chết của bản thân. Nhưng làm gì có ai biết trước sẽ bị giết một cách tàn nhẫn như vậy lại hoàn toàn chấp nhận, mà còn viết thư tuyệt mệnh thế này. Tôi quả thật không thể hiểu tất cả những chuyện này.
– À Khoan! – Tôi bất chợt thốt lên, Hoàng nó từng nói với tôi lúc chở tôi ra bến xe khách về quê là nếu sau này nó có viết thư cho tôi, thì đằng sau mỗi dấu chấm, từ đầu tiên ghép lại chính là tin nhắn mà nó muốn nói. Còn nếu thư có nhiều đoạn, thì mỗi đoạn là một ý khác nhau.
Tôi bình tĩnh và đọc kĩ lại bức thư một lần nữa. Chính xác thì điều mà Hoàng muốn nhắn gửi đến tôi là…
[Đừng tin ai.]
[A20.]
Sao Hoàng lại bảo tôi đừng tin ai, ý của nó là kể cả thằng Tân sao?!? Rồi còn [A20] nghĩa là gì. Tôi cảm thấy quá rối rắm, không biết mọi chuyện là thế nào, thì có tiếng vang lên từ đằng sau. Là thằng Tân, nó đã đứng ở cửa từ khi nào, mặt không một chút biểu cảm, nó hỏi tôi, giọng đều đều, nhè nhẹ…
– Mày đang đọc gì vậy?
– Tao… À, tao đang dọn lại đống sách vở, thấy mấy cái linh tinh thằng Hoàng hồi đó viết trong vở nên đọc. Tao vẫn chưa muốn tin là nó đã chết nữa đó Tân. – Tôi nhanh trí đáp lại.
– Ừ, tao cũng vậy. Nói xong, thằng Tân quay lưng bước đi khỏi phòng, tôi có hỏi với theo nhưng nó cũng không trả lời mà bước chân đều đặn, xa dần khỏi căn phòng. Tôi cảm nhận có gì đó rất kì lạ ở Tân, nó không giống như thằng Tân bình thường mà tôi biết. Còn về việc tin nhắn của Hoàng, tôi nhất định sẽ điều tra rõ…
Hôm sau, tôi đến trường để tiếp tục việc học. Tôi lúc này rất mệt mỏi, cả đêm qua tôi không ngủ được, cứ nhớ về hình ảnh Hoàng trong tủ quần áo và tin nhắn mà nó để lại cho tôi. Đêm qua, Tân cũng không về phòng ngủ, không biết là nó đã đi đâu. Tôi cũng không biết có nên kể về tin nhắn của Hoàng cho Tân biết không, không tin ai cả mà Hoàng nhắn có bao gồm Tân không. Tôi vừa suy nghĩ, vừa lửng thững bước về phía tủ đồ, đang cất balo thì tôi thấy một thứ trên tủ của tôi làm tôi tròn mắt…
[A6].
Tin nhắn mà Hoàng để lại cho tôi chính là số tủ đồ của sinh viên. Tôi bàng hoàng nhìn qua bên phải, mắt chằm chằm hướng về phía tủ A20, đó là tủ của thằng Tân. Tôi lúc này vừa kinh ngạc, vừa run sợ. Cái gì đang được cất giữ trong tủ của Tân mà Hoàng muốn tôi biết. Chân tôi tiến từng bước chậm rãi về phía tủ A20, tôi đứng im lặng trước tủ, giờ tôi có muốn mở ra kiểm tra cũng không được vì không có chìa khóa.
– Mày đang đứng đây làm gì vậy?
Tôi giật mình, Tân đã đứng sau tôi từ khi nào – Ờ, tao vừa cất đồ xong, bước đến đây thì chóng mặt, nên đứng lại nghĩ chút. Mày tối qua không về phòng ngủ à? – Tôi dùng một lý do để giải thích, cũng không quên tìm cớ để đánh lạc hướng của Tân.
– Hôm qua tao có việc nên không về – Tân trả lời tôi.
Sau đó, Tân bước đi về phía lớp, để lại tôi đằng sau nhìn theo đầy nghi hoặc, trong lòng cứ ngập tràn những suy nghĩ rối bời…
[Mày thật sự liên quan đến cái chết của Hoàng sao?!?]